Hãy nhanh tay truy cập bóng đá trực tuyến để theo dõi và không bỏ lỡ bất kỳ các thông tin tin tức, sự kiện thể thao và lịch thi đấu hấp dẫn nhé.
Vào ngày 5/1 vừa rồi, Mario Zagallo – một huyền thoại của bóng đá Brazil cả trong tư cách cầu thủ và HLV trưởng – đã từ trần. Đây là bài học về việc xứng đáng được tôn vinh là “thần thánh” của một con người.
Ngày diễn ra trận chung kết World Cup năm 1950 giữa Brazil và Uruguay, Mario Zagallo mới vừa 18 tuổi. Hồi đấy, ông cũng không có bất kỳ hợp đồng bóng đá chính thức nào, và cũng không tham gia vào cuộc hành trình thể hiện là một trong những ngôi sao bóng đá thành công nhất – và được yêu quý nhất – ở quê hương của mình.
Tuy nhiên, ông đã có mặt tại Maracana đúng vào ngày Chủ Nhật cuối cùng của tháng 7 năm ấy. Trong bộ quân phục màu xanh tươi ôliu của đội tuyển Brazil, Zagallo đã được đặt trên hàng ghế đầu tiên với tư cách một người chiến sĩ nghĩa vụ. Kỳ vọng cần thắng mà Selecao đang gánh chịu vô cùng nặng nề. Chức vô địch World Cup trước tiên đang chờ đợi họ.
Nhưng cuối cùng Uruguay mới là nhóm người được thụ hưởng niềm vui sướng chiến thắng.
“Họ chính xác là Hiroshima của chúng ta,” nhà soạn nhạc người Brazil Nelson Rodrigues nói về thất bại này – so sánh nỗi thất vọng do bóng đá gây nên ngang bằng với một trong những bi kịch thảm khốc nhất lịch sử nhân loại. Những người đàn ông trưởng thành đã khóc nức nở trên sân khấu. Zagallo – một chàng trai trẻ có một thời niên thiếu đã bỏ nhiều giờ để đi đá bóng trên mảnh đất nơi sau này Maracana sẽ được xây dựng lên – đã lặng người trong bộ đồ đồng phục và cảm giác buồn bã ngập tràn đầu óc.
Lòng yêu đất nước cùng trách nhiệm với Brazil chưa từng hiện hữu một cách mờ nhạt trong trái tim Zagallo, song ông đã khiến nỗi buồn này trở thành một niềm động viên lớn lao đối với bản thân. 8 năm sau này, ông đã có lần đầu tiên chào sân tại đấu trường bóng đá thế giới, khởi đầu vào cuộc hành trình góp công đưa Brazil trở thành nền bóng đá hùng mạnh nhất thế giới. Vào lúc Zagallo chính thức giã từ thế giới bóng đá vào tuổi 74, ông đã góp công vào 4 chức vô địch World Cup – một kỳ tích sẽ trường tồn qua vài thập kỷ nữa.
Tuy quả là dưới triều đại của Zagallo thì ở Brazil đã mọc thêm nhiều cầu thủ trẻ hơn và nhiều cầu thủ tài năng hơn, tuy nhiên không một ai gắn kết với vận mệnh của Selecao nhiều hơn người đàn ông này. Khi Mr. World Cup mất vào đêm thứ 6 tuần trước vào tuổi 92, một bộ phận nhỏ bé của bản sắc văn hoá Brazil đã rời bước đi với ông.
Chính đức tính khiêm tốn của Zagallo đã đưa ông trên con đường hướng dẫn đến điều vĩ đại. Khi đang là một cầu thủ U21, ông là một vài 10, quán xuyến mọi thứ phía trên hàng tiền đạo, tuy nhiên nhờ bước đột phá tại Flamengo, ông đã phát hiện ra rằng sẽ không thể nào sánh được với những cầu thủ xuất sắc nhất trong đội hình đó.
Thế là Zagallo trở thành một cầu thủ dạt cánh. Vai trò này thích hợp với thân hình nhỏ bé, mảnh khảnh của ông hơn, tuy nhiên Zagallo cũng đã thể hiện nó rất khác biệt cùng với các đồng đội của mình. Trong khi họ luôn tràn đầy sinh lực để tiến hành những cú sút bóng mãn nhãn, thì Zagallo lại siêng lui xuống trợ giúp phòng thủ nhằm san sẻ bớt sức nặng nề cho hàng thủ.
“Chú kiến nhỏ,” người hâm mộ kêu ông như thế, có lẽ không phải là một danh xưng hoa mỹ, nhưng ban HLV trưởng của ông rất yêu quý ông. Zagallo đã cùng Flamengo đoạt được 3 chức vô địch Nam Mỹ liên tục từ năm 1953 đến 1955 và là một “đoá hoa nở muộn” trong đội hình tham dự World Cup 1958 của Vicente Feola. Phải đến khi Pepe, một trong các trụ cột của Selecao, bị chấn thương thì Zagallo mới được tung trở lại đội hình đá chính.
Bằng việc chăm chỉ và tận tuỵ trong sơ đồ thi đấu của đội, Zagallo đã chứng minh rằng sẽ là một cầu thủ cực kỳ hữu ích để dành cho Feola, khi HLV Santos có thể nhờ vào ông mà gia tăng sức mạnh cho Selecao khi Brazil chiếm toàn quyền kiểm soát bóng. 6 trận đấu cuối cùng, Zagallo lên ngôi nhà vô địch thế giới và Brazil đã hoàn toàn xoá tan được nỗi ám ảnh của họ.
Sau giải đấu ấy, ông đã chia tay Flamengo để chuyển sang thi đấu tại Botafogo, đội bóng có một đội hình toàn ngôi sao – Zagallo, Garrincha, Nilton Santos, Didi, Amarildo – đã tạo nên nòng cốt của ĐTQG Brazil tham dự World Cup 1962 tại Chile. Một lần nữa, Selecao đã mang được quả cúp Julet Rimet trở lại quê nhà. Một lần nữa, Zagallo được bắt chính qua từng trận đấu.
Tới thời điểm hiện nay, Zagallo cũng đã tạo thành một huyền thoại bóng đá vĩ đại. Mỗi một cầu thủ góp mặt tại 2 chức vô địch thế giới trước đều luôn được nhắc tên với lòng kính trọng cùng tình cảm lớn lao. Tuy nhiên, người đàn ông xuất chúng này đã tiến lên một tầng cao mới với việc đưa Selecao tham dự kì World Cup thứ 3 trong tư cách một vị HLV trưởng.
Chắc hẳn bất cứ thứ xúc cảm thù hận nào hướng về Zagallo đã xuất hiện trên chuyến hành trình bóng đá của ông – ví dụ như sau khi ông thẳng tay gạt Romario ra ngoài thành phần đội hình tham dự World Cup 1998, hay là khi ông quyết định dùng một Ronaldo dường như đang không được khoẻ mạnh trong trận chung kết với Pháp – vốn đã nguội lạnh quá nhiều. Thứ duy nhất hãy còn nguyên vẹn không hề phai nhạt có lẽ là sự nghiệp vĩ đại mà người đàn ông này đã tạo nên.
Zagallo đã “sắm vai” một trong những cầu thủ chủ chốt của 2 đạo binh vĩ đại, từ đấy tạo ra một đội bóng thậm chí còn vĩ đại hơn với tư cách một trợ lý HLV trưởng. Tính tất cả 2 lần trở thành cố vấn cho Parreira, ông đã góp công ở 7 kì World Cup, đội tuyển Brazil đã vô địch 4 trong tổng số ấy. Vì thế, không có gì ngạc nhiên khi chiếc ch. Ết của ông – 1 năm 1 tuần từ ngày Pelé mất – đã gợi dậy một sự thương tiếc và buồn bã lớn tại Brazil không khác gì ngày “Vua Bóng Đá” thua trận.